25. Những đóa hoa trời Linh Thoại
24. Tấm áo thầy trao Lưu Đình Long
23. Chiếc bát vỡ
22. Sống ở đời Phạm Quốc
21. Cậu bé mù
20. Tiếng đóng cửa
19. Sự thay đổi
18. Chiếc bình cuộc sống
17. Không thể sửa chữa
16. Cố gắng trong từng việc nhỏ
15. Khóc
dùm
14. Một bài học
13. Coffee
on the Wall Rajni,
12. Le maître et
l'élève Guyau
11. No
lâu Dương
Nguyên
10. Quyển
sách Tăng
khắc Hiển
9. Giá
trị của ... 20 đồng Nguyễn Hoàng
8. Ông
đại tá Thích
Đức Thiện
7. Số
độc đắc Đặng Quách Tỉnh
6. Chiếc bình
nứt Sáng tác : Guyloup
5. Lung
linh ánh nến Trần Viết Sử
4. Nhân
nào quả nấy Tôn thất Bàng (dịch)
3. Phần
quan trọng nhất trên cơ thể ChipHN
2. Buổi
trưa yên ắng Lam Giang
1. Năm
mươi ngàn đồng của thầy tôi Phương Khánh
"Ước
gì ngày mai trời nắng để nhà em phơi măng". "Ước gì mẹ em ở dưới Bình
Dương mau về". Đó là hai điều ước trẻ thơ tôi nhớ mãi vì nó giản dị như
mưa nắng quê nhà, gói ghém nỗi mong nhớ hơi ấm người thân của bao đứa trẻ quê
sống xa ba mẹ.
Hai
đứa trẻ Phú Riềng (Bình Phước) ghi xuống điều ước ấy có đôi mắt sáng đẹp như
sao. Nhìn vào đôi mắt như những đóa - hoa - trời ấy, tôi nhớ một đóa hoa trời
bé xíu khác khóc ư ử cái đêm mẹ trao em cho người chị lớn bồng để lên xe từ Krông
Bông (Đắk Lắk) đi Sài Gòn - nơi cưu mang cả gia đình bằng nghề rửa chén của
chị.
Trong
những chuyến đi tìm hiểu về sự học của trẻ em, đến những ngôi nhà hẫng hụt hơi
ấm, tôi lại nhớ ánh mắt như bầu trời có đám mây xám bay ngang của cậu bé Thạnh
Phú (Bến Tre) khi em nói "ba con đi ghe trấu chưa về". Ba em đã đi
mãi không về. Từ sâu thẳm, cậu bé vẫn mong một ngày chiếc ghe trong giấc mơ trở
về...
Một
cô bé khác cũng ở Bến Tre hay khiến chúng tôi nhớ đến ánh mắt kiên nghị và câu
nói quả quyết "để từ từ con tính!". Đó là phép trì hoãn của em mỗi
khi ông bà gợi ý "hay thôi con nghỉ học đi, chắc ông bà không kham được
thêm". Ông bà thương cháu lại rớt nước mắt bám vườn lo cho đứa cháu côi
cút ham học.
Nghe
em tâm sự mà thương biết bao đôi mắt lấp lánh kia đã bao nhiêu lần thẫm màu
chiều vì nỗi lo sợ phải bỏ học. Như thương biết mấy đôi mắt ướt như bầu trời
sũng nước khi ôm lấy chúng tôi của cô bé Hòa Lạc (An Giang) sống cùng bà cố
tuổi đã 90. Cháu đến trường và bà đi qua ngày qua tháng bằng xấp vé số...
Ghé
lại bao làng quê từ Tây Nam Bộ đến Đông Nam Bộ, tôi gặp không biết bao nhiêu
đứa trẻ được nuôi nấng bằng bàn tay của ông bà như thế. Đôi bàn tay lạnh của
người bà gần 80 ở Hòa Lạc mỗi ngày đi rửa chén thuê kiếm 50.000 đồng. Đôi bàn
tay móng nhuốm đen của người bà ở Tân Biên (Tây Ninh) đi tìm rau càng cua mọc
hoang. 10kg càng cua đủ mua tập, bút cho cháu. Đôi bàn tay xanh xao của người
ông người bà ở Trà Ôn (Vĩnh Long) nuôi cháu bằng nghề đan rổ, đan miệt mài mỗi
khi sắp mùa tựu trường... Vất vả nhưng đầy tình thương, mong cho con cháu có
nhân duyên học hành thay cả cho mình, những người ông người bà nhân dáng héo
hon ấy vẫn làm nở những đóa sao trời trong mắt trẻ - sự lấp lánh của đứa trẻ
được quan tâm, săn sóc.
Nhiều
đứa trẻ ấy sau mấy năm chúng tôi dõi theo vẫn đang bám trường bám lớp và học
thật giỏi. Nhìn vào những tia sáng trong mắt các em, tôi thấy lòng mình cũng
sáng lên như những lúc đếm sao trời.
Điều
gì làm nên ý chí học hành và niềm vui ít vắng mặt nơi các em? Tình yêu của
những tình thân? Sự nuôi dưỡng của thiên nhiên bao la bí ẩn ở thôn làng? Những
tình - yêu - tìm - thấy với kiến thức vô biên em góp nhặt mỗi ngày? Hay phải
chăng trẻ em thường giàu có niềm vui hơn người lớn vì chúng ít ngã chấp
hơn.
Ta phải được quan tâm, yêu thương như thế nào mới là đủ? Ta phải được người đời trọng vọng ra sao? Ta phải có được hay dư dả bao nhiêu tiền bạc, tài sản? Không mang vác những câu hỏi đó, lòng trẻ nhẹ nhõm bao nhiêu...
Trong năm kinh tế thấm đòn sau đại dịch, Tết dường như đến muộn, hoa xuống phố chưa nhiều... Một buổi tối chơi trò "cá sấu lên bờ" với đám trẻ hàng xóm, tôi bỗng thấy xuân về ngay giữa những tiếng cười nắc nẻ.
Đứa
trẻ sống cùng mẹ trong căn nhà trọ chật chội, mắt ngời, cười to nhất. Mắt cười
của cô bé làm tôi nhớ những đôi mắt cười của bao đứa trẻ vốn lớn lên trong
những gia cảnh khó khăn. Những đóa sao ấy như nói với tôi: Thứ quý giá ta có
thể trao tặng cho mọi người không phải là vật chất mà một tấm lòng trong veo,
một tinh thần sống an nhiên với hiện tại...
Thứ
mà người lớn chúng ta có thể tặng cho trẻ thơ là trang bị cho các em một thái
độ sống lành mạnh, từ những cuốn sách ta trao, từ cách ta sống hằng
ngày...
Ta
không thể mang đến một người cha cho cậu bé mang tên Hoài Hận, nhưng ta cảm
động biết bao khi em càng trưởng thành càng hân hoan, bởi tình yêu với sự sống
được vun bồi từ sự học - học ở sách vở và ở tình yêu của những người thương quý
em...
Xuân
về, hình dung niềm vui trong mắt những bạn nhỏ ngóng ba mẹ mưu sinh nơi xa trở
về, niềm vui giở sách (được tặng) của những đứa trẻ mình có duyên gặp gỡ; bất
giác tôi nhẩm đọc những câu thơ của bạn: "Bé con ơi/ Vì bất cứ nơi nào
cũng có thể mọc lên những bông hoa/ Nếu còn ai giở sách/ Nếu còn ai mơ mộng/
Nếu còn ai tin yêu/ Thì chúng mình hãy tin phép lạ vẫn còn nhiều/ Như tình yêu
không bao giờ biến mất/ Và lấp lánh luôn là điều có thật..." (Sâm
Cầm).
Những
câu thơ trong trẻo như lời chúc chúng tôi thầm gửi đến những "mặt trời bé
con" đang chờ Tết... Dù bốn mùa thay lá, đường dài còn nhiều mưa gió làm
rơi rụng những thơ ngây; mong những đóa hoa trời ấy vẫn lấp lánh sắc tin yêu...
Ở thành phố kia có một bác thợ rèn, bác có một người con trai duy nhất. Bác
rất quý anh vì từ bé tới lớn anh đều là một con người xuất chúng Anh vừa đẹp
trai vừa giỏi giang, làm bố rất tự hào. Một ngày nọ, không may anh bị tai nạn
xe hơi, tuy giữ được tính mạng nhưng lại bị mất cả hai chân. Tuyệt vọng, hang ngày
anh ngồi ủ rũ trong phòng, im lặng nhìn ra cửa sổ.
Một ngày sau người con trai tỉnh, bác thợ rèn mang đồ ăn tới cho con. Anh con trai tức giận hất đổ khay đồ ăn, rồi chỉ chiếc bát vỡ dưới nền, nói:
– Cha à, cha cứu con làm gì, cuộc đời
con giờ như chiếc bát vỡ kia rồi, mãi mãi không lấy lại được nữa!
Người cha già tội nghiệp lặng lẽ xoa đầu người con trai, vỗ về rồi giúp anh
nằm nghỉ. Xong ông dọn dẹp những thứ dưới đất, đôi mắt ông đỏ hoe.
Một tuần sau anh được đưa trở nhà. Anh thấy trên bàn mình có một chiếc bát
sắt. Anh lấy làm lạ lẫm.
– Con có biết nguồn gốc chiếc bát sắt
này không, con trai?
– Ưm…ý cha là? – Anh ấp úng nói.
– Chính là chiếc bát sành hôm trước đó
con, cha cho nó vào lò nung, cho thêm sắt nữa, rồi đúc ,thế là nó trở thành
chiếc bát sắt này đó con.
Ông tiếp:
– Con à, cuộc đời chúng ta có lúc sẽ như
chiếc bát vỡ. Nhưng chỉ cần ta cho thêm khát vọng sống rồi nung trong ý chí,
xong đúc trong tình yêu thì mọi chuyện sẽ lại ổn con à. Thì dù có đập, có ném
thế nào ta cũng sẽ không bao giờ vỡ nữa đâu con.
– Vâng, thưa cha, con đã hiểu.
Nói rồi anh vươn người ôm lấy cha mình. Cả hai cha con cùng khóc vì xúc
động.
(Người đăng : Bảo Trang)
Năm ngoái được thăng chức giám đốc, cha thay đổi thói quen đột ngột: cha vặn đồng cho chạy chậm năm phút. Tôi thắc mắc, hỏi tại sao, cha trả lời: "Phải nghiêm khắc với chính mình nhưng lại rộng lượng với người khác con ạ!"
Chẳng bao lâu chiếc mũ đầy tiền. Ngày càng nhiều người cho tiền cậu bé mù.
Chiều hôm đó, người đàn ông đã sửa tấm bảng đến xem sự việc ra sao. Cậu bé nhận ra tiếng bước chân ông và hỏi. “Bác có phải là người đã sửa tấm bảng của cháu sáng nay phải không ạ? Bác đã viết gì vậy bác?”
Người đàn ông trả lời, “Bác chỉ viết sự thật mà thôi. Bác viết những gì cháu viết nhưng diễn đạt khác.”
Những gì ông ta viết là : “Hôm nay là một ngày tươi đẹp và tôi không thể nhìn thấy nó.”
Đương nhiên là cả hai tấn bảng đều nói với mọi người rằng cậu bé bị mù. Nhưng tấm bảng thứ nhất chỉ đơn giản là cậu bé bị mù. Còn tấm bảng thứ hai nói với mọi người rằng họ thật may mắn vì họ không bị mù. Hẳn chúng ta thật ngạc nhiên khi thấy tấm bảng thứ hai công hiệu hơn, đúng không ?
Nhiều ngày kế tiếp nhau, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép vào đúng giờ ấy khiến tôi không sao chịu nổi.
Mẹ tôi khuyên: "Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội, kẻo làm mất lòng hàng xóm".
Tôi đem chuyện ra than thở với mấy người trong xóm. Có người khuyên: "Bà và chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian. Chắc sẽ không lâu đâu..."
Rồi người ấy nói tiếp: "... Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, liệt giường, không đi lại được. Tiếng đóng cửa đó là của người con. Hoàn cảnh khá đáng thương, xin bà
và chị thông cảm! "
Cậu thanh niên này mới chỉ độ 16 tuổi. Tôi tự nhủ: "Trẻ người non dạ, cố chịu đựng thôi".
Cậu bé mở cửa, hốt hoảng xin lỗi: "Dì thứ lỗi, cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn..."
Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc lại vang lên đập vào tai tôi như thách thức.
Mẹ tôi an ủi: "Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi! Từ từ mới sửa được..."
Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa thật nhỏ, và bước chân nhẹ nhàng cẩn thận.
Tôi nói với mẹ: "Mẹ nói đúng thật!"
Nhưng tôi bỗng bất ngờ… khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ.
Mẹ tôi nghẹn ngào nói: "Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, tội nghiệp thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn. Nó cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi."
Cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói: "Dì! Nhiều lần cháu làm Dì mất ngủ, cháu xin Dì tha lỗi".
Rồi cậu nói trong tiếng nấc: "Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, nghe không rõ, cháu đóng cửa mạnh để mẹ biết cháu đã về, có thế bà mới an tâm ngủ. Nay mẹ cháu không còn nữa, Dì ạ..."
Nghe câu chuyện, tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, lệ từ hai khóe mắt tôi bỗng tuôn trào ra... Tôi thấy mình quả là vô tâm, thiếu cảm thông với hoàn cảnh của người khác.
Cảm thông là tối cần trong các mối quan hệ và lòng khoan dung là quà tặng đáng giá nhất trên đời.
Xin Bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình.
Cầu mong cho con người chúng ta luôn hướng đến một nhịp đập trái tim quảng đại, tấm lòng vị tha, nhân ái, vượt qua những suy nghĩ tầm thường, để mặc lấy tâm tình yêu thương.
Tạo Hóa ban tặng riêng chỉ có ở "Con Người"...
Tác giả: Sưu tầm
https://truyenngan.net/qua-tang-cuoc-song/su-thay-doi.html
Có một chú ếch được thả vào một cái nồi nước lạnh. Cái nồi nước đó không hề đậy vung và rồi được để lên một cái bếp. Ban đầu, nước vẫn còn lạnh thì chú ta không hề có phản ứng gì. Sau đó, nước cứ từ từ ấm dần lên, nhưng chú ta không hề để ý được đến điều đó. Tại sao ư? Tại vì nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ và khiến chú ta quen với điều đó
Càng
về sau, nồi nước càng tăng nhiệt độ, nhưng chú ếch vẫn không hề để ý đến điều
đó vì nhiệt độ chỉ tăng từ từ mà thôi.
Đến
khi nước sôi thì chú ta mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này đã
muộn rồi. Chú ếch đã được luộc trong nồi nước đó.
Đây là một câu chuyện kinh điển về sự thay đổi. Vì nồi
nước cứ nóng dần dần khiến chú ếch không hề để ý đến và cuối cùng là bị chết
trong nồi nước sôi. Giả sử, nếu thả chú ếch đó vào nồi nước khi nước đã nóng
rồi và cũng không đậy vung thì chắc hẳn chú ếch sẽ cố mà nhảy ra cho được.
Cuộc sống con người cũng thế. Chúng
ta đã quen với những việc thường ngày đã xảy ra và không hề muốn thay đổi, hay
thậm chí sợ sự thay đổi, sợ tiếp nhận cái mới. Nhưng thực tế thì cuộc sống của
chúng ta thay đổi hàng ngày và nếu chúng ta không chú ý đến thì cũng lại đã quá
muộn.
Còn khi đối diện với một sự thay đổi
rõ rệt thì khi đó ta cuống lên, ta sợ. Liệu khi đó ta có thể đối diện được với
sự thay đổi hay không? Ta có thể chấp nhận sự thay đổi hay không? Khi đó có là
quá muộn không?
Hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi
sự thay đổi.
Hãy nhìn nhận cẩn thận mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Hãy đối diện và chấp nhận những thay đổi đang diễn ra để bản thân thay đổi theo nó cho phù hợp
(Người đăng : Bảo Trang)
https://truyenngan.net/qua-tang-cuoc-song/chiec-binh-cuoc-song.html#more
Một giáo sư
đang trong giờ giảng về cách quản lý thời gian. Ông đặt vài thứ trước mặt. Đầu
tiên, ông lấy một cái bình to và bắt đầu cho vào đó những quả bong chơi golf.
Sau đó, ông hỏi các sinh viên : “Theo các bạn, bình đã đầy chưa ?”. “Rồi ạ !”, các sinh viên trả lời.
Giáo sư lại
lấy ra một hộp đựng đầy bi và đổ vào bình. Rồi lắc lên cho bi rơi lấp vào
khoảng trống giữa những quả bóng. Ông lại hỏi lần nữa và các sinh viên, lần này
có vẻ ngập ngừng hơn, trả lời: “ Có lẽ là rồi ạ.”
Lần này,
vị giáo sư lấy ra một xô cát, và cũng đổ vào bình. Tất nhiên, cát lấp đầy các
khe hở. Ông hỏi lại và các sinh viên lần này đồng thanh: “Rồi ạ !”
“Hãy xem
này ” giáo sư nói và lấy ra hai lon bia, đổ vào bình. Bia tràn vào giữa những
hạt cát.
“Bây giờ,” giáo sư nói, “tôi muốn các bạn hãy tưởng tượng cái bình này như cuộc đời của
mình.
Bóng golf
tượng trưng cho những điều quan trọng – gia đình, con cái, sức khoẻ, bạn bè,
đam mê – những điều mà nếu mọi thứ khác mất đi, thì chỉ mình chúng vẫn có thể
làm cuộc sống của bạn đầy đủ.
Những viên
bi là thứ khác, nhỏ nhặt hơn – nghề nghiệp, nhà cửa, ôtô. Còn cát là những gì
vặt vãnh còn lại.”
“Nếu các
bạn cho cát vào trước”, giáo sư tiếp tục, “sẽ không còn chỗ cho bi và bóng
golf nữa. Cuộc đời cũng vậy. Nếu dành tất cả thời gian và năng lượng cho những
việc vặt vãnh, bạn sẽ không bao giờ làm được những điều quan trọng.
Hãy ưu
tiên làm những việc thực sự cần thiết trước. Dành thời gian cho con cái, kiểm
tra sức khỏe, đi ăn với gia đình, làm những việc mình thích. Sau khi đã làm tất
cả những điều đó, chắc chắn bạn vẫn còn thời gian cho những thứ nhỏ nhặt như
lau dọn nhà cửa, sửa chữa đồ đạc. Vì thế, hãy luôn ưu tiên những quả bóng, và
đặt chúng vào bình trước tiên.”
Khi người
thầy dừng lại, lớp học vẫn im lặng một hồi. Bỗng có cánh tay giơ lên, và một
sinh viên hỏi: “Thưa giáo sư, vậy bia tượng trưng cho cái gì ? ”
Giáo sư
mỉm cười hài lòng, “Một câu hỏi hay. Bia, tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng,
ngay cả khi các bạn thấy cuộc sống của mình đã quá bận rộn và đầy đủ thì, vẫn
luôn còn thời gian cho một chầu bia ! ”
Khi thấy
mình có quá nhiều việc phải giải quyết, và 24 giờ mỗi ngày là không đủ, thì bạn
hãy nghĩ đến chiếc bình này, đặt những quả bóng vào trước. Và… đừng quên những
cốc bia !
(Người đăng : Thu Giang)
https://truyenngan.net/qua-tang-cuoc-song/khong-sua-chua.html
Một cô gái đang ngồi chờ chuyến bay của
mình trong phòng chờ ở một sân bay lớn. Để giết thời gian chờ một tiếng, cô mua
tạp chí để đọc và một gói bánh ăn cho đỡ đói. Cô ngồi trong phòng VIP, nghỉ
ngơi và giở sách ra đọc trong thanh thản.
Cùng trên ghế chờ, bên gói bánh, một người
đàn ông cũng ngồi xuống, mở báo và lặng lẽ đọc. Khi cô gái ăn chiếc bánh đầu
thì người đàn ông cũng nhón ăn chiếc bánh tiếp theo. Tuy không nói gì nhưng cô
cảm thấy bực bội trong lòng, cô tự nghĩ : “ Thật điên rồ ! Nếu ta không lịch sự thì sẽ cho mi biết sự tự nhiên lố
bịch của mi ! ”.
Cứ mỗi lần cô nhón ăn một chiếc, thì người đàn ông kia
lại nhón ăn chiếc bánh tiếp theo. Trong lòng cô, sự bực bội dần lên cao, tuy
nhiên cô kiềm chế được nên chưa bộc lộ ra. Khi chỉ còn lại một chiếc bánh duy
nhất, cô nghĩ: “ À được…
thử xem người đàn ông ngỗ ngược này, mi sẽ xử lý sao đây ? ”.
Nhưng hắn bình tĩnh bẻ chiếc bánh làm đôi và mời cô dùng
một nửa chiếc. Ôi ! Thật
quá mức ! Trong khi cô đang còn đói ! Cô đứng phắt dậy, gấp sách lại,
giành lấy nửa bánh của mình rồi đi thẳng ra máy bay. Khi đã vào trong máy bay,
ngồi xuống ghế, cô lục túi tìm kính đeo của mình, thì thật ngạc nhiên trong túi
xách của cô còn nguyên gói bánh chưa được mở ! Cô cảm thấy hổ thẹn về hành động
sai sót của mình… Cô đã để nguyên gói bánh trong túi mà chưa hề mở ra ăn ! Còn người đàn ông kia đã chia phần
bánh của họ cho cô, nhưng họ không hề tức giận, không hề điên khùng và khó
chịu… Khi cô đang rơi vào trạng thái bối rối, hổ thẹn, nghĩ về người đàn ông
kia thì thời gian cũng không còn để cô có thể giãi bày… để có thể tạ lỗi !
Trong cuộc sống, có bốn điều mà ta không sao sửa chữa được:
– Khi hòn đá… đã ném đi.
– Khi lời nói… đã buông ra.
– Khi cơ hội… đã bỏ lỡ.
– Khi thời gian… đã trôi qua.
(Người đăng : Bảo Trang)
https://truyenngan.net/qua-tang-cuoc-song/co-gang-trong-tung-viec-nho.html#more
Một sinh viên sau khi tốt nghiệp đại hcoj đến Thẩm Quyến tìm việc làm, ròng rã cả tuần hết nơi này đến nơi khác mà chẳng có kết quả gì, lại không may khi đi xe buýt bị kẻ trộm móc ví, mất hết cả tiền lẫn giấy tờ tùy thân.
Sau 2 ngày bị đói rét, anh ta đành phải đi bới rác để qua
ngày. Một hôm, đang lúi húi bới rác, anh ta bỗng cảm thấy có người đứng phía
sau nhìn mình, ngoảnh lại thấy đó là một người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông
này chìa ra một tấm danh thiếp: “Công ty này hiện đang cần tuyển người, cậu hãy
đến đó xem sao?”.
Hôm sau cậu sinh viên nọ tìm đến nơi theo địa chỉ. Tại đây đang diễn ra một
cảnh tượng náo nhiệt: Có tới 50 – 60 người đang đứng chờ trong một gian phòng,
trong số đó rất nhiều người mặc complet nghiêm chỉnh, thấy vậy cậu ta tỏ vẻ e
ngại, định thoái lui, nhưng rồi cuối cùng vẫn cứ ngồi chờ ở đó.
Khi anh ta đưa ra tấm danh thiếp thì cô nhân viên tuyển người chìa tay ra:
“Xin chúc mừng! Anh đã được nhận vào làm việc rồi. Đây là danh thiếp của Tổng
giám đốc chúng tôi, ông ấy đã dặn chúng tôi: Có một thanh niên đến xin việc,
chỉ cần anh ta đến là được tiếp nhận làm nhân viên của công ty chúng ta”.
Như vậy không phải trải qua bất kỳ một phỏng vấn nào, người sinh viên nọ
cũng được vào làm việc ở công ty. Về sau, do nỗ lực cá nhân, anh ta đã được đề
bạt làm Phó tổng giám đốc.
“Thế tại sao Ngài lại chọn tôi vào làm việc?”, nhân lúc nói chuyện phiếm,
người thanh niên nọ hỏi vị Tổng giám đốc. “Bởi vì tôi biết xem tướng, thấy cậu
là một nhân tài hiếm có!” Mỗi lần nghe hỏi, ông ta đều mỉm cười với một vẻ bí
ẩn.
Sau đó vài năm, công việc của Công ty ngày càng phát triển, vị Tổng giám
đốc phải đi đầu tư ở một thành phố mới. Trước khi đi, ông ta uỷ quyền cho người
thanh niên giải quyết mọi công việc ở xí nghiệp cũ.
Hôm chia tay, anh ta và vị Tổng giám đốc cùng ngồi đối diện trong phòng chờ
Hạng nhất tại sân bay. “Chắc cậu vẫn muốn biết vì sao tôi lại chọn cậu vào làm
việc phải không? Bữa đó ngẫu nhiên mình nhìn thấy cậu đang nhặt rác và đứng
quan sát rất lâu, thấy mỗi lần sau khi cậu nhặt lấy những thứ cần thiết, số còn
lại đều bỏ cẩn thận trở lại thùng rác. Khi ấy mình nghĩ, một người ở trong hoàn
cảnh khó khăn như thế mà vẫn làm những việc nhỏ cẩn thận, chu toàn , thì cho dù
người đó có trình độ học vấn và hoàn cảnh như thế nào thì mình cũng phải tạo
cho anh ta một cơ hội. Vả lại, một người ngay từ chuyện nhỏ như thế mà tỏ ra
không hề cẩu thả, thì chắc chắn sẽ thành công trong cuộc sống”.
(Người đăng An Nhiên)
(http://www.cuucshuehn.net/Truyen-ngan/20-Truyen-rat-ngan-dang-de-doc-va-suy-tu-3483.html)
- Con dừng lại giúp bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng.
- Nhưng con đâu có biết sửa xe?
- Đúng ạ, nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc.
Cũng như cô bé đó, không phải ai trong chúng ta cũng biết sửa xe đạp. Nhưng chúng ta biết chia sẻ những nỗi lo âu và sợ hãi. Cuộc sống là một con đường rất dài, sẽ còn nhiều lần gặp cảnh "hỏng xe" lắm. Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ và an ủi.
– Ba ơi,
tại sao ba không vứt chiếc xe cũ hay là bán nó đi hả ba?
Người cha
đáp:
– Con ơi,
đó là một vật kỷ niệm và là một bài học cho ta.
– Một bài
học? – cô bé thắc mắc.
– Ðúng vậy, này ta kể cho con nghe nhé.
Một hôm từ khi con chưa sinh ra đời, lúc đó ta vừa mua
chiếc xe đời mới nhất này và làm một chuyến đi xa đầu tiên. Ta đang chạy trên
đường thì bỗng nghe có vật gì đập mạnh vào cửa trước. Ta vội dừng xe và bước
xuống kiểm tra. Ta thấy một móp ngay cửa trước và cách đó không xa có một cô bé
trạc tuổi con bây giờ đang giơ tay vẫy bên đường. Cạnh cô có một chiếc xe lăn
và một cô bé khác đang ngồi dưới đất. Ta giận vô cùng chạy về phía cô bé và
thầm nghĩ: “Xem mày có chạy đằng trời”. Thế nhưng cô bé không có gì là có vẻ
muốn chạy trốn. Khi ta đến gần, cô bé nói:
– Chú ơi! Xin chú tha lỗi cho cháu, xin chú đừng giận.
Chính cháu đã ném viên sỏi vì có như thế chú mới dừng lại. Cháu buộc phải làm
thế vì cháu ra dấu dừng xe đã 3 tiếng đồng hồ mà không ai dừng xe giúp cháu
nâng em cháu lên xe lăn. Cháu yếu quá không nâng em nổi. Chúng cháu bị trượt
té.
Ta ngẩn người ra và vội giúp cô bé nâng em nó lên đặt vào
xe lăn.
(Người đăng : Bảo Trang)
https://www.kindspring.org/story/view.php?sid=44089
Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la.
(Việt dịch ngày 11 tháng 9 năm 2009: TTB)